Anh nhà báo tự hỏi không biết đây có phải là một câu chuyện có thể viết lên báo hay không.
Anh đi xuống chỗ bức tường, tự giới thiệu mình và nói,
"Thưa ông, tôi thấy ông đến chỗ bức tường này mỗi ngày. Vậy cho tôi hỏi, ông đang cầu nguyện điều gì thế?"
Ông già trả lời,
"Ta cầu nguyện điều gì ư? Vào buổi sáng, ta cầu nguyện cho hòa bình trên thế giới, sau đó ta cầu nguyện cho tình hữu nghị của loài người. Ta đi về nhà, uống một tách trà, rồi trở lại bức tường này, tiếp tục cầu nguyện Chúa Trời nhổ tận gốc tất cả những bệnh tật, ốm đau trên trái đất này."
Nhà báo rất cảm động trước sự thành tâm và bền lòng của ông già Do Thái,
"Ông nói rằng ông đến bức tường này mỗi ngày để cầu nguyện cho những điều ấy sao?"
Ông già gật đầu.
"Ông bắt đầu đến bức tường và cầu nguyện như thế được bao lâu rồi?"
Ông già bắt đầu trầm ngâm, hồi tưởng lại rồi trả lời,
"Bao lâu ư? Có lẽ hai mươi, hai mươi lăm năm rồi."
Anh nhà báo thật sự sửng sốt, lắp bắp mãi, cuối cùng anh mới hỏi được,
"Thế ông cảm thấy thế nào mỗi khi đến và cầu nguyện như thế trong vòng suốt hơn hai mươi năm ròng?"
"Cảm giác thế nào à?" Ông già trả lời,
"Nó giống như ta đang nói chuyện với bức tường vậy."
Cảm tạ Chúa Jêsus vì Ngài là Đấng Sống, và vì sự chết chuộc tội của Ngài khiến con người chúng ta được lại gần với Đức Chúa Trời. Giờ đây, chúng ta biết mình đang thờ phượng một Đức Chúa Trời hằng sống, chúng ta có thể nói chuyện với Ngài mọi lúc, mọi nơi và biết chắc Ngài đang lắng nghe chúng ta.